Nguyễn-Xuân Nghĩa - Người Việt Ngày 131125
"Kinh Tế Cũng Là Chính Trị"
Thương Phẩm, Thương Nhân và Khi
Trung Quốc Bị Thương
* Đống xương vô định sắp cao bằng đầu *
Khi dân chúng Hoa Kỳ chuẩn bị Lễ Tạ Ơn vào cuối Tháng 11, giới kinh tế
chuẩn bị tổng kết tình hình kinh tế của năm sắp hết và dự đoán viễn ảnh cho năm
tới. Bài viết này cũng không ra khỏi thông lệ. Nhưng theo truyền thống của
người viết, sẽ lại nói ngược!
Cách nay năm năm, Tháng 11 năm
2008, các thị trường chứng khoán trên thế giới theo nhau đổ dốc sau vụ khủng
hoảnh tài chính tại Mỹ vào Tháng Chín. Khi ấy, Nữ hoàng Anh Elizabeth II tới
khánh thành một công thự mới của trường London School of Economics nổi tiếng toàn
cầu. Dự lễ khai mạc, bà ngồi nghe các giáo sư đọc diễn văn đầy chất khoa bảng
uyên bác. Đến lượt mình, nhân vật cẩn trọng và khiêm tốn ấy làm đúng bổn phận,
rồi chỉ nhẹ nhàng nêu câu hỏi: "Vì sao chẳng ai đoán ra chuyện này
vậy?" Trong cử tọa của trường LSE, và sau này, chưa ai có thể trả lời câu
hỏi thường thức của một bà già trầu văn minh!
Người viết kể lại như vậy là để
xin giao hẹn trước là... có thể đoán trật.
Chuyện ấy cũng khiến ta chú ý đến
sự kiện là thị trường cổ phiếu Hoa Kỳ đang lên tới đỉnh kỷ lục. Vậy mà kinh tế
chưa hồi phục, nhiều tiểu doanh nghiệp vẫn xanh xám mặt mày, giới trẻ bị thất
nghiệp và dân nghèo phải lãnh trợ cấp cũng lên tới kỷ lục khác. Người viết kể
lại như vậy cũng để giao hẹn trước là sẽ còn phải giải thích dài dòng... cho
đến Tết!
Bây giờ, xin nói đến chuyện xa mà
gần. Xa là chuyện thương phẩm, gần là hiệu ứng của kinh tế Trung Quốc, gần với
Việt Nam.
Giới kinh doanh gọi chung các
loại hàng cồng kềnh mua bán toàn cầu là "thương phẩm", dịch từ
commodities. Người Hà Nội đi vào kinh tế thị trường, mà theo "định hướng
xã hội chủ nghĩa", thì vẫn dùng chữ lạc hậu từ khi còn đánh vần kinh tế
chính trị học Mác-Lênin là "hàng hóa". Giải thích cho dễ hiểu, thương
phẩm là nguyên nhiên vật liệu và nông sản, gồm xăng, dầu, kim loại, ngũ cốc,
lương thực, v.v.... Giá cả loại hàng này ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt kinh tế
của mọi quốc gia và lợi tức của mọi người, mà việc giao dịch mua bán lại quá
phức tạp nên ít ai để ý. Một thí dụ gần gũi là giá vàng thì xin để kỳ khác.
Vì khó dự đoán được chiều hướng
giá cả của thương phẩm, người ta nhìn vào quá khứ và nghiệm thấy giá thương
phẩm có tăng giảm theo chu kỳ kéo dài vài chục năm. Tức là những gì tưởng đúng
trong năm mười năm qua có thể lại trật trong vài năm tới, nên mới đực mặt khi
bị Nữ hoàng vặn hỏi.
Thị trường thương phẩm toàn cầu
đang dứt một chu kỳ và đi vào khúc quanh. Một lý do chính là hiệu ứng Trung
Quốc. Hãy nghĩ đến quặng sắt – và các dự án bốc bậy mà ăn ở Tây Nguyên nước ta
– như một thí dụ.
Khi Trung Quốc đi vào cải cách để
công nghiệp hóa và đô thị hóa một xứ sở bát ngát lạc hậu thì nhu cầu về thương
phẩm như sắt, thép, xi măng và đủ loại vật liệu đã gia tăng. Họ cần xây cầu xây
nhà, làm đường, nuôi heo nuôi gà lấy thịt nuôi người nay đã ra khỏi trạng thái
vặt mũi bỏ mồm. Số cầu gia tăng đột ngột từ vài chục năm nay đã đẩy giá lên
trời. Các nước cung cấp và doanh nghiệp phân phối hay trao đổi thương phẩm đã
kiếm lời lớn và còn dự đoán là hơn một tỷ người nay đang đứng dậy thì thị
trường thương phẩm sẽ chỉ lên chứ không xuống.
Nếu người dân Trung Quốc cũng đi
vào thời kỳ mua nhà rồi mua xe thì đà gia tăng ấy là tất yếu.
Người ta bước vào thị trường
thương phẩm với sự lạc quan của kẻ đầu cơ, trước sự cổ võ của các doanh nghiệp
đầu tư vào Trung Quốc. Quả nhiên là họ lời lớn khi lãnh đạo Bắc Kinh, từ trung
ương đến địa phương, cũng lao vào đầu cơ và phóng tay xây dựng.
Trừ giới kinh tế bị mang tiếng là
hay đoán trật, ít ai chú ý đến sự kiện là Trung Quốc chọn chiến lược lấy đầu tư
làm đầu máy tăng trưởng. Với dân số kỷ lục là một tỷ 300 triệu người và mức đầu
tư kỷ lục là phân nửa Tổng sản lượng GDP, kinh tế Trung Quốc có vóc dáng vĩ đại
của lực sĩ đô vật được uống sâm và hù dọa cả thế giới.
Hai thí dụ rất gọn. Về quặng sắt,
Trung Quốc ngốn mất 55% sản lượng thế giới và nhập vào đến 65% tổng số xuất
cảng của thiên hạ. Về đậu nành hay các hạt làm ra dầu, Trung Quốc ăn hết 30%
sản lượng toàn cầu và mua vào 65% số xuất cảng của các nước. Nói chung, từ năng
lượng đến lương thực, tay lực sĩ này là đại gia mua đủ loại thương phẩm của cả
thế giới nên được các thương nhân ca tụng ngất trời.
Nhưng chàng lực sĩ vai u thịt bắp
với đôi tay vĩ đại như anh lính thủy Popeye trong truyện hoạt họa lại đứng trên
đôi chân bằng ống sậy.
Nền kinh tế của kẻ uống sâm để
đạp xe lại theo định hướng xã hội chủ nghĩa, cho nên dân chúng đạp xe, còn uống
sâm là thẩm quyền của đảng, nhà nước và tay chân thân tộc. Chuyện bất công ấy
không được thương nhân chú ý. Nhưng giới đầu tư chứng khoán thì biết tổng số nợ
của doanh nghiệp Trung Quốc đã lên tới 134% Tổng sản lượng, so với gần 80% của
một xứ tư bản giẫy chết là Hoa Kỳ.
Nói đến nợ nần, tổng số tín dụng
của Trung Quốc lên tới mức báo động là gấp đôi tổng sản lượng, bên trong là sự
kỳ ảo của thống kê kiểu Bắc Kinh: thực số của loại nợ xấu là một bí mật mà
chính lãnh đạo cũng chẳng biết. Loại nghiệp vụ cho vay ngoại ngạch, ngoài khu
vực ngân hàng và không sổ sách nên có đầy rủi ro là một nhược điểm khác. Một
trái bom nổ chậm.
Còn thành tích đầu tư sản xuất
làm thế giới trầm trồ là một hiện tượng đầy màu sắc Trung Hoa: huyền ảo như
thành phố ma hay thương xá không người. Một khối tồn kho ế ẩm được bút ghi là
sản lượng mà nằm chất đống giữa thiên nhiên. Trong khối tồn kho, có cả triệu
tấn thương phẩm.
Vì vậy, giá thương phẩm tăng vọt
từ 20 năm nay - mạnh nhất là trong 10 năm qua nhờ sức hút của Trung Quốc - đã lên tới đỉnh. Khi đà tăng trưởng của kinh
tế Trung Quốc từ hai số bắt đầu giảm, và còn giảm, thì giá cả thương phẩm sẽ
sụt. Y như lúc lên là tăng vọt thiếu sơ sở, khi sụt, giá sẽ sụt rất nhanh. Kinh
tế Trung Quốc bị thương, nhiều thương nhân sẽ chết trước. Chuyện ấy đang bắt
đầu....
Bài kinh tế vỡ lòng là quy luật
cung cầu có chi phối giá cả. Về thương phẩm, số cung là khả năng đào đất, để
trồng trọt hay khai thác hầm mỏ. Thời khoảng quyết định là từ vài năm đến chục
năm. Số cầu có thể tùy vào sức hút của một xứ rất lớn như Trung Quốc, hay sức
đẩy của các thương nhân buôn bán, trong mục tiêu đầu cơ để kiếm lời.
Một bài kinh tế vỡ lòng khác là
con người ta là sinh vật biết suy tính, nhờ vậy mà cải tiến khả năng giải quyết
bài toán kinh tế căn bản là sự khan hiếm. Từ cả ngàn năm nay, một tạ gạo hay
một tấn quặng thì chẳng có gì thay đổi, trừ một việc là có giá thành rẻ hơn. Từ
chuyện ngàn năm suy ra tương lai trước mắt, ai cũng có thể thấy rằng giá thương
phẩm sẽ giảm.
Nhưng con người ta vốn dĩ lạc
quan, một bài học kinh tế khác. Cho nên, khi thấy giá tăng vì chênh lệch cung
cầu trong nhất thời - chiến tranh chẳng hạn - hoặc vì sự xuất hiện của một đại
gia mới nổi, người ta lạc quan tin rằng chiều hướng ấy sẽ tiếp tục.
Kết luận ngược:
người ta tin vào sức bật vĩ đại của Trung Quốc như đã tin vào trứng cút!